Tôi từng nghĩ đêm tân hôn là một trong những khoảnh khắc lãng mạn, nồng nàn và đáng nhớ nhất trong đời người đàn ông. Nhưng với tôi, nó bắt đầu bằng… một cú sốc thực sự. Không phải vì điều gì to tát, mà chỉ đơn giản là vợ tôi đã mang thai.
Chúng tôi cưới nhau sau gần hai năm yêu đương nghiêm túc. Tôi là kiểu đàn ông truyền thống, tin vào chuyện "giữ gìn" cho đến hôn nhân. Vợ tôi cũng vậy. Dù đôi lúc cảm xúc dâng trào, chúng tôi vẫn luôn biết điểm dừng. Trong đầu tôi, đêm tân hôn là lần đầu tiên thật sự thân mật của cả hai.
Nhưng mọi thứ đã không diễn ra như tôi tưởng.
Tối hôm ấy, sau tiệc cưới, cả hai mệt rã rời nhưng vẫn không giấu nổi hồi hộp. Khi chỉ còn hai đứa trong căn phòng khách sạn, vợ tôi cười ngượng rồi rúc vào ngực tôi. Tôi hôn cô ấy, nhẹ nhàng, rồi ôm siết lấy, mọi thứ đều rất đỗi dịu dàng… cho đến khi tôi nhận ra có gì đó khác thường.
Cô ấy gò người lại khi tôi vô tình áp sát bụng cô. Tôi giật mình:
- Em đau à?
Cô ấy ngập ngừng một lúc, rồi thì thầm:
- Chắc em phải nói với anh một chuyện… Em… em có bầu rồi.
Tôi đứng hình. Câu nói ấy khiến tôi thấy như trời sập xuống.
- Em nói gì cơ? Em có bầu á? Làm sao mà…?
Câu hỏi bật ra như phản xạ, trong đầu tôi toàn dấu chấm hỏi. Tôi chưa từng vượt quá giới hạn, cô ấy cũng vậy. Làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Vợ tôi ngồi thẳng dậy, ôm gối trước ngực, ánh mắt rưng rưng:
- Em cũng không biết phải giải thích sao cho anh hiểu… Em chỉ biết, một hôm thấy người mệt mỏi, em đi khám, bác sĩ nói em đã mang thai được hơn một tháng. Em tưởng mình bị bệnh gì, ai ngờ là có thai thật. Em đã định nói với anh mấy lần mà không biết bắt đầu thế nào…
Tôi cảm thấy như có hàng ngàn câu hỏi đang đè lên ngực mình. Trong một phút, tôi nghi ngờ cả vợ mình, nghi ngờ chính tình yêu mà tôi từng tin là thuần khiết. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt lo lắng, và đôi tay cô ấy áp lên bụng theo phản xạ bảo vệ, tôi chùng xuống.
- Em có chắc đó là con của anh không? - tôi hỏi, rồi lập tức thấy hối hận. Câu hỏi ấy như một cái tát vào lòng tin của cô ấy. Vợ tôi không trả lời, chỉ im lặng gật đầu, nước mắt rơi không ngừng.
Đêm tân hôn, đáng ra là đêm của yêu thương, nhưng chúng tôi lại ngồi cách nhau cả mét, giữa không gian lạnh ngắt của sự hoang mang.
Phải mất nhiều tuần sau tôi mới nguôi ngoai cảm giác bị… "đánh úp". Vợ tôi đưa tôi đến gặp bác sĩ sản khoa, người đã khám thai cho cô ấy. Chúng tôi được xem hình ảnh siêu âm đầu tiên, nghe tim thai đập thình thịch. Và rồi tôi đã bật khóc. Không phải vì giận nữa, mà vì biết chắc rằng con là của tôi.
Dù chưa từng quan hệ tình dục hoàn toàn, vợ tôi vẫn có thể mang thai qua một tình huống hy hữu, đó là điều bác sĩ giải thích. Theo bác sĩ chuyên khoa, trong một số trường hợp, dù chưa có sự xâm nhập trực tiếp, nếu có sự xuất tinh gần vùng âm đạo, tinh trùng vẫn có thể di chuyển qua lỗ nhỏ của màng trinh để gặp trứng và thụ thai. Những trường hợp này rất hiếm nhưng hoàn toàn có thể xảy ra, đặc biệt khi người phụ nữ đang ở giai đoạn rụng trứng. Thậm chí có những người phụ nữ vẫn còn màng trinh nhưng đã mang thai vì màng trinh không hoàn toàn kín, vẫn có khe hở để tinh trùng di chuyển.
Lý giải này giúp tôi hiểu rằng, không phải lúc nào "chuyện ấy" cũng cần là một hành vi trọn vẹn mới dẫn đến kết quả. Sự gần gũi thân mật, dù chỉ ở mức độ ngoài, vẫn có thể mang đến kết quả kỳ diệu, hoặc bất ngờ, như mang thai.
Tôi không còn truy cứu nữa. Thay vào đó, tôi bắt đầu học cách làm chồng của một người vợ đang mang thai.
Thai kỳ không hề dễ dàng. Vợ tôi nghén suốt 3 tháng đầu, ăn gì cũng ói. Đêm nằm bên tôi, cô ấy cứ trở mình, thi thoảng lại bật dậy chạy vào nhà vệ sinh. Có hôm tôi tỉnh dậy giữa đêm, thấy cô ấy ngồi ở mép giường, tay xoa bụng, ánh mắt xa xăm. Tôi bước tới, ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng và nói khẽ:
- Anh xin lỗi vì đã từng nghi ngờ em. Giờ anh chỉ biết thương em nhiều hơn thôi.
Từ lúc đó, tôi dường như biến thành một phiên bản khác của chính mình. Tôi bắt đầu đọc sách về thai kỳ, xem video về cách chăm sóc mẹ bầu, thậm chí tải cả app để theo dõi từng tuần thai. Mỗi sáng, việc đầu tiên của tôi là hỏi: "Hôm nay mẹ con thấy thế nào?". Tôi mua đủ thứ đồ ăn lặt vặt vợ từng thích, dù cô ấy giờ chẳng còn thiết tha gì. Có khi chỉ cần cô thèm nước có gas hay một hộp sữa chua lúc nửa đêm, tôi cũng lập tức chạy đi mua.
Cô ấy thay đổi từng ngày, bụng lớn lên, tóc xõa dài hơn, đôi mắt cũng trở nên dịu dàng lạ kỳ. Có đêm tôi nhìn vợ nằm nghiêng, một tay đặt lên bụng, miệng khẽ mỉm cười như đang mơ giấc mơ đẹp. Tôi thấy tim mình đập mạnh, không phải vì hoang mang như đêm tân hôn, mà vì xúc động.
Giờ đây, chúng tôi đã đi qua gần 7 tháng thai kỳ. Tôi vẫn thường kể cho con nghe về đêm đầu tiên bố mẹ gần gũi, không phải theo nghĩa xác thịt, mà là cái đêm chúng tôi thực sự học cách lắng nghe, tha thứ và bước vào hành trình làm cha mẹ.
Có thể, đêm tân hôn của tôi không đẹp như phim ảnh, nhưng nó khiến tôi trưởng thành hơn bất cứ đêm nào trong đời.
Và tôi tin, khi đứa con này chào đời, tôi sẽ kể cho con nghe câu chuyện ấy, không phải để trách ai, mà để con biết, mình được sinh ra từ một sự kỳ diệu, và giữ gìn bởi tình yêu chân thành.
* Nếu bạn có tâm sự hãy gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ: bandoc@eva.vn