Nhắm mắt lấy gái ế U40 vì bị cả họ giục, đêm tân hôn tôi sững sờ khi lần đầu nhìn cơ thể vợ

Trang Anh
Chia sẻ

Cô ấy đứng dậy, quay lưng, tháo từng lớp váy cưới. Rồi khi chiếc áo cuối cùng rơi xuống, tôi nhìn mà sững người. Không phải vì điều tôi lo lắng, mà vì những gì tôi không bao giờ nghĩ tới.

Tôi năm nay 34 tuổi, cái tuổi mà đàn ông trong họ tôi thường đã có hai đứa con chạy lon ton. Riêng tôi, mỗi lần về quê là một cuộc họp báo thu nhỏ. Dì hỏi “Bao giờ cưới?”, bác hỏi “Định ở vậy nuôi ai?”, còn mẹ tôi thì khỏi nói, nửa năm phải tăng huyết áp hai lần vì lo “con trai ế”.

Họ hàng nhìn tôi như một ca “bom xịt”, dù sự thật tôi chỉ muốn… gặp đúng người. Nhưng họ giục, mẹ thúc, bố thở dài, còn thằng bạn thân thì đùa ác: “Ông mà không cưới sớm tôi quay clip chia cho cả họ xem ông giặt đồ trong phòng trọ”.

Cuối cùng, tôi nhắm mắt đồng ý xem mắt một cô gái U40, cụ thể là 39 tuổi, nhân viên văn phòng, chưa từng yêu ai sâu đậm. Ấn tượng đầu tiên của tôi là… cô ấy bình thường. Bình thường từ khuôn mặt, giọng nói, đến cả cách chọn chiếc túi màu be có họa tiết không ai nhớ nổi. Nhưng điều làm tôi chú ý là ánh mắt – rất hiền và rất bình thản.

Nhắm mắt lấy gái ế U40 vì bị cả họ giục, đêm tân hôn tôi sững sờ khi lần đầu nhìn cơ thể vợ - 1

Tôi nghĩ: “Thôi thì mình cưới. Đời người còn lại cứ sống tử tế với nhau”. Và thế là tôi lấy cô ấy. Ngày cưới, họ hàng nội ngoại thở phào như vừa thực hiện xong sứ mệnh quốc gia. Tôi thì hồi hộp, còn vợ thì cười nhẹ như mọi chuyện chẳng có gì to tát. Đến đêm tân hôn, khi cánh cửa phòng khách sạn đóng lại, tôi mới hiểu… mình vẫn chưa biết gì về người phụ nữ sẽ sống với mình cả đời.

Cô ấy đứng dậy, quay lưng, tháo từng lớp váy cưới. Rồi khi chiếc áo cuối cùng rơi xuống, tôi nhìn mà sững người. Không phải vì điều tôi lo lắng, mà vì những gì tôi không bao giờ nghĩ tới. Lưng vợ tôi đầy những vết rạn mờ như những nhánh sông mỏng. Bụng cô ấy có đường sẹo dài khoảng gần 10 cm như vết mổ cũ. Tôi lắp bắp, còn vợ cứ điềm nhiên như chuyện đó bình thường:

- Em từng mang thai. Một lần. Nhưng không giữ được. Mổ cấp cứu. Em định nói, nhưng chưa kịp.

Tôi, một người đàn ông 34 tuổi, lần đầu tiên trong đời đứng trước cơ thể thật của một người phụ nữ từng trải qua nỗi đau mất con. Tôi im lặng, không phải vì sốc, mà vì… tôi thấy mình nhỏ bé đến buồn cười. Tôi tưởng mình “cứu” một gái ế, ai ngờ người ta lại là người từng bước qua thứ đau đớn mà tôi chưa bao giờ chạm đến.

Tối đó, chúng tôi không làm gì cả. Chỉ ngồi tựa vai nhau, nghe tiếng điều hòa và nghe câu chuyện mà suốt 39 năm cô ấy chưa kể cho ai, kể cả mẹ ruột. Vài tháng sau, điều không ngờ nhất xảy ra: cô ấy có bầu. Ngày vợ cầm que test chạy ra, mắt đỏ hoe, tay run run, tôi tưởng cô ấy sợ. Ai ngờ cô ấy bật khóc vì hạnh phúc đến mức chẳng dám tin. Tôi ôm vợ, cảm giác lồng ngực mình căng lên như muốn ôm cả thế giới này cho cô ấy.

Từ đó, cuộc sống của tôi trở thành chuỗi ngày vừa hỗn loạn vừa vui đến mức… muốn khóc. Vợ tôi, người phụ nữ 39 tuổi hiền như cục bột, mang bầu vào là biến thành “drama queen”. Không phải drama kiểu giận dỗi đáng sợ, mà là kiểu buồn cười đến mức tôi nghi ngờ không biết mình đang chăm vợ hay chăm diễn viên mới tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh.

Có hôm nửa đêm cô ấy đánh thức tôi, khóc nấc: “Anh ơi… em nằm mơ thấy em đẻ ra… con cá”. Tôi bật dậy, tay nắm chặt điện thoại tưởng phải gọi cấp cứu. Ai ngờ cô ấy khóc tiếp: “Con cá đó nhìn em với ánh mắt trách móc. Em buồn lắm”.

Có ngày cô ấy đòi ăn sầu riêng ngay khi trời mưa tầm tã. Từ phòng trọ ra quán sầu riêng chỉ 500 mét, nhưng tôi đội mưa đi như một kẻ si tình trong phim Hàn Quốc. Đến nơi, cô chủ quán nhìn tôi ướt như chuột lột, chìa cho tôi múi sầu riêng to nhất và nói: “Chúc vợ cậu sinh con trộm vía nha”. Tôi nhận mà chỉ muốn… quỳ xuống cảm ơn.

Nhắm mắt lấy gái ế U40 vì bị cả họ giục, đêm tân hôn tôi sững sờ khi lần đầu nhìn cơ thể vợ - 2

Nhưng cũng chính trong những tháng ngày vừa mệt vừa vui đó, tôi hiểu thêm về vợ mình. Cô ấy mạnh mẽ nhưng lại rất dễ tổn thương. Cô ấy từng sợ mình không thể làm mẹ nữa, sợ tôi sẽ thất vọng nếu biết quá khứ của cô ấy. Nhưng mỗi lần nhìn bụng bầu lớn dần, ánh mắt cô ấy sáng lấp lánh như trẻ con được quà.

Và rồi đêm kia, khi tôi đặt tay lên bụng vợ, nghe tiếng tim con trong phòng siêu âm, tôi bỗng nhớ tới đêm tân hôn – cái đêm tôi shock không phải vì cơ thể vợ, mà vì sự vô tư của chính mình. Hóa ra người tôi tưởng là “gái ế cần được giải cứu” lại là người dạy tôi bài học lớn nhất đời: không ai là đồ cũ, không ai “ế”, chỉ có những trái tim từng chịu tổn thương mà vẫn kiên nhẫn chờ đúng người dang tay. Giờ vợ tôi đang ở tháng thứ sáu. Cô ấy vẫn drama, thi thoảng khóc vì hết xoài, cười vì con máy bụng, và mỗi tối đều bắt tôi đọc truyện cho con nghe dù con chắc chẳng hiểu gì. Nhưng trong từng khoảnh khắc đó, tôi thấy mình may mắn đến nghẹn.

Nếu ngày đó tôi không nhắm mắt cưới, chắc cả đời tôi cũng không gặp được người phụ nữ này, người mà cơ thể mang những vết sẹo, nhưng trái tim thì đẹp và nhân hậu đến mức khiến cuộc đời tôi đổi màu. Tôi viết những dòng này khi vợ đang ngủ trưa, một tay đặt lên bụng, khuôn mặt bình yên đến mức làm tôi muốn chạy xuống siêu thị mua thêm gói bánh cô ấy thích, để khi cô ấy mở mắt ra, tôi có thể nói: “Em không phải người tôi lấy vì bị giục. Em là người tôi biết ơn vì đã chọn tôi”.

* Bài viết được gửi từ độc giả Lan Hà Linh - email lanchi...@gmail.vn. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Trang Anh

Tin cùng chuyên mục