Ép vợ nghỉ việc để chăm em gái chồng ở cữ, quyết định của cô ấy khiến tôi hối hận cả đời

Thy Dung
Chia sẻ

Tôi tên là Quân, năm nay hơn 40 tuổi. Cả đời tôi luôn tự cho mình là người có trách nhiệm, hết lòng vì gia đình. Vậy mà chỉ vì một quyết định sai lầm, tôi đã tự tay phá nát hạnh phúc của mình. Giờ đây, khi nhìn lại, lòng tôi chỉ còn lại sự tiếc nuối và hối hận.

Tôi và Huệ quen nhau qua mai mối khi tôi đã ngoài 30 tuổi. Gia đình tôi không khá giả, bản thân lại chẳng có gì nổi bật nên mãi vẫn “độc thân”. Huệ nhỏ hơn tôi vài tuổi, xinh xắn và dịu dàng như ánh nắng mùa xuân. Thấy cô ấy hiền lành, tôi quyết định theo đuổi. Sau vài tháng hẹn hò, chúng tôi tiến tới hôn nhân. Cuộc sống sau cưới tuy không dư dả nhưng ấm áp và hạnh phúc. Chúng tôi có một cậu con trai kháu khỉnh, thông minh và rất đáng yêu. Gia đình nhỏ của chúng tôi đơn giản nhưng luôn tràn ngập tiếng cười.

Mọi thứ tưởng chừng viên mãn cho đến khi em gái tôi, Lý Quyên, mang thai đứa con thứ 2. Cô ấy ốm nghén nặng, chồng bận bịu công việc, còn mẹ tôi thì sức khỏe yếu không giúp được gì. Nhìn cảnh em gái khổ sở, tôi cảm thấy thương xót và nghĩ ngay đến vợ mình. Tôi cho rằng Huệ nên nghỉ việc để chăm sóc em gái tôi trong thời gian cô ấy mang thai và sinh nở. Nghĩ đơn giản rằng vợ tôi chỉ làm công việc bình thường, nghỉ rồi sau này có thể tìm việc khác. Thêm nữa, là chị dâu, cô ấy nên giúp đỡ em chồng lúc khó khăn. Nghĩ vậy, tôi đã đề nghị với Huệ.

Ép vợ nghỉ việc để chăm em gái chồng ở cữ, quyết định của cô ấy khiến tôi hối hận cả đời - 1

Tôi đề nghị vợ ở nhà chăm sóc em gái chồng ở cữ. (Ảnh minh họa)

Nhưng không ngờ cô ấy từ chối thẳng thừng. Cô ấy nói công việc tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng đó là thu nhập của cô ấy. Hơn nữa, nếu cô ấy nghỉ việc để chăm em gái tôi, ai sẽ lo cho con trai và việc nhà? Tôi nghe vậy liền tức giận. Tôi cho rằng cô ấy ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không quan tâm đến gia đình chồng. Chúng tôi cãi nhau dữ dội, không ai chịu nhường ai. Không khí trong nhà trở nên căng thẳng như một chiến trường.

Tôi nghĩ rằng, vì thương con, Huệ sẽ nhún nhường. Nhưng không, cô ấy cứng đầu đến lạ. Khi em gái tôi sinh con, Huệ nhất quyết không đến giúp. Em rể tôi đành phải xin nghỉ phép để chăm vợ và con. Tôi thì ôm hận trong lòng, cảm thấy vợ quá ích kỷ, chẳng hề quan tâm đến gia đình tôi.

Thời gian trôi đi, mối quan hệ giữa tôi và vợ ngày càng lạnh nhạt. Tôi thường xuyên cau có, mặt lạnh như tiền với cô ấy. Còn Huệ, biết tôi không vui nhưng cũng không chịu nhún nhường. Chúng tôi chiến tranh lạnh suốt mấy tháng. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, tôi đã đề nghị ly hôn.

Khi tôi nói ra lời đó, Huệ sững sờ, nước mắt lấp lánh trong mắt cô ấy. Cô ấy hỏi tôi: “Anh thật sự muốn như vậy sao? Em đã hy sinh rất nhiều cho gia đình này. Vậy mà anh muốn ly hôn?” Nhưng lúc đó, tôi chỉ thấy tức giận và thất vọng. Tôi không nghĩ đến cảm xúc của cô ấy, chỉ cho rằng cô ấy không yêu tôi và gia đình tôi.

Chúng tôi ly hôn. Con trai ở với tôi, còn Huệ rời khỏi ngôi nhà từng là tổ ấm của chúng tôi. Sau khi ly hôn, cuộc sống của tôi không hề suôn sẻ. Nhà không còn bàn tay của Huệ trở nên bừa bộn như cái ổ lợn. Con trai thiếu vắng tình mẹ trở nên ít nói và trầm lặng. Còn tôi, bị gia đình và bạn bè chỉ trích là không ra đàn ông. Tôi bắt đầu nhớ về những ngày tháng bên Huệ. Dù khi đó không giàu có, nhưng ít nhất chúng tôi vui vẻ và hạnh phúc. Bây giờ, dù có đầy đủ vật chất, nhưng ngôi nhà chỉ còn là cái vỏ trống rỗng.

Hai năm sau ly hôn, tôi tình cờ gặp lại một người bạn chung của cả 2. Anh ấy nói với tôi rằng Huệ đang mang thai. Nghe đến đó, tôi như chết lặng. Tôi không thể tin vào tai mình. Người phụ nữ từng là vợ tôi, người tôi từng yêu thương, giờ đây đang mang trong mình đứa con của người khác. Cảm giác hối hận và tiếc nuối tràn ngập trong lòng tôi. Tôi nhận ra mình đã đánh mất người phụ nữ tuyệt vời nhất trong đời.

Tôi quyết định tìm gặp Huệ. Tôi muốn xin lỗi cô ấy và hy vọng có thể làm lại từ đầu. Tôi tìm đến nhà cô ấy theo địa chỉ cũ. Căn nhà nhỏ nhưng gọn gàng và ấm cúng, như một thiên đường nhỏ. Tôi gõ cửa, lòng hồi hộp như chàng trai lần đầu hẹn hò. Một lúc sau, cánh cửa mở ra. Người phụ nữ trước mặt tôi là Huệ, nhưng cô ấy giờ đây đẹp và tự tin hơn xưa rất nhiều, như một con bướm vừa lột xác.

Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên và bối rối: “Quân, sao anh lại đến đây?”. Tôi gãi đầu, ngại ngùng: “Anh chỉ muốn xem em sống thế nào và nói vài lời trong lòng”. Huệ mời tôi vào nhà. Căn phòng đơn giản nhưng đầy sức sống, không khí ấm áp lạ thường. Cô ấy rót cho tôi cốc nước và nói: “Anh có gì thì nói đi”.

Tôi nhìn cô ấy, lòng tràn đầy cảm xúc: “Hai năm qua, anh sống không tốt. Anh nhớ những ngày tháng bên em. Dù không giàu, nhưng ít nhất chúng ta hạnh phúc. Giờ anh có nhà nhưng không còn niềm vui như xưa”. Huệ im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Em cũng nhớ những ngày đó. Nhưng có những chuyện xảy ra rồi thì không thể thay đổi được. Chúng ta đã ly hôn, mỗi người nên sống cuộc đời của riêng mình”.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi hốt hoảng: “Huệ, em không thể cho anh thêm một cơ hội sao? Anh biết mình sai rồi, anh muốn sửa chữa. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu". Nhưng Huệ lắc đầu: “Quân, không phải cứ muốn là có thể quay lại. Chúng ta có cuộc sống và nguyên tắc riêng. Em mong anh sống tốt, mong con sống tốt. Nhưng chúng ta không thể quay lại nữa”.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi chết lặng, như một con rối đứng im. Tôi không ngờ cô ấy lại kiên quyết từ chối như thế. Tôi nhìn cô ấy, nước mắt lấp lánh: “Em thực sự không còn tình cảm gì với anh sao? Tình cảm của chúng ta dễ dàng tan vỡ thế sao?”. Huệ nhìn tôi, ánh mắt đầy thương hại: “Em không hận anh. Nhưng giữa chúng ta không còn khả năng nữa. Em hy vọng anh chấp nhận sự thật và sống tốt cuộc đời của mình”.

Nói xong, cô ấy đưa tôi ra cửa. Nhìn bóng lưng cô ấy, tôi tràn đầy tiếc nuối và hối hận. Tôi biết mình đã đánh mất người phụ nữ yêu mình nhất và đánh mất mái ấm ấm áp nhất đời. Giá như có thể quay ngược thời gian, tôi nhất định sẽ không ích kỷ ép vợ từ bỏ công việc để chăm em gái lúc sinh nở. Lẽ ra tôi phải hiểu rằng, có hàng ngàn cách để giúp đỡ gia đình mà không cần phải đánh đổi hạnh phúc và sự hy sinh của người phụ nữ mình yêu thương. Giờ đây, mỗi khi nhớ lại, lòng tôi như thắt lại bởi nỗi ân hận không thể nguôi ngoai. Tôi đã đánh mất không chỉ một người vợ tuyệt vời, mà còn cả mái ấm mà chúng tôi từng vun đắp.

Bài tâm sự được gửi từ độc giả có email: havang…@gmail.com

Những ai thích hợp để chăm sóc em gái trong thời gian ở cữ?

Trong thời gian ở cữ, em gái bạn cần được chăm sóc bởi những người hiểu biết và có thể hỗ trợ cả về tinh thần lẫn thể chất. Những người thích hợp để chăm sóc em gái trong giai đoạn này bao gồm:

- Chồng của em gái: Là người gần gũi và hiểu rõ nhất về nhu cầu của vợ, chồng nên là người đồng hành và hỗ trợ trong việc chăm sóc mẹ và bé sau sinh.

- Mẹ ruột hoặc mẹ chồng của em gái: Các bà mẹ có kinh nghiệm chăm sóc sau sinh và có thể hướng dẫn những điều cần thiết cho người mẹ trẻ.

- Người thân trong gia đình: Chị em gái, cô, dì hoặc các thành viên nữ khác trong gia đình có thể hỗ trợ chăm sóc em gái, giúp đỡ trong các công việc hằng ngày như nấu ăn, dọn dẹp và chăm sóc bé.

- Người giúp việc hoặc bảo mẫu có kinh nghiệm chăm sóc sản phụ: Nếu gia đình có điều kiện, thuê người giúp việc chuyên chăm sóc mẹ và bé sẽ giúp giảm bớt gánh nặng cho các thành viên khác.

- Bạn bè thân thiết: Những người bạn thân thiết, hiểu rõ tình trạng và tâm lý của em gái có thể hỗ trợ tinh thần và giúp đỡ khi cần thiết.

- Y tá hoặc dịch vụ chăm sóc sau sinh chuyên nghiệp: Hiện nay có nhiều dịch vụ chăm sóc sau sinh chuyên nghiệp, giúp mẹ bầu phục hồi sức khỏe và chăm sóc bé đúng cách.

Quan trọng nhất, người chăm sóc cần có sự kiên nhẫn, hiểu biết về sức khỏe sau sinh và sẵn lòng hỗ trợ tinh thầncho sản phụ để giúp em gái bạn phục hồi tốt nhất trong giai đoạn ở cữ.

Chia sẻ

Thy Dung

Tin cùng chuyên mục

Nàng dâu mới

Nàng dâu mới

Và thế là, từng bữa cơm, từng cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, từng ngày Tết qua đi đã gắn kết hai người phụ nữ với nhau. Bà Hảo nhận ra rằng những lo lắng ban đầu của mình thật sự không cần thiết, vì cô con dâu của bà không chỉ chu đáo, biết việc mà còn rất tâm lý và yêu thương mẹ chồng.