Có lẽ ít ai trải qua đêm tân hôn như tôi: Vừa hồi hộp, vừa sợ hãi… lại còn phải một tay ôm bụng bầu, tay kia thì nắm chặt… gối dự phòng.
Chuyện bắt đầu từ “sự cố” ngọt ngào xảy ra trước đó vài tháng. Tôi và chồng quen nhau chưa lâu thì bất ngờ phát hiện mình đã mang thai. Ban đầu tôi rất lo, sợ anh hoảng hốt bỏ chạy. Nhưng không, anh lại nắm tay tôi và nói: “Cưới thôi em, đằng nào chúng mình cũng xác định lâu dài”.
Gia đình hai bên nghe tin cũng vội vàng tổ chức đám cưới. Bố mẹ tôi hơi buồn vì con gái "cưới chạy bầu", còn nhà chồng thì khỏi phải nói, mừng như bắt được vàng. Ai cũng yêu chiều tôi, chăm chút từng li từng tí.
Và rồi, đêm tân hôn đến. Khác với những cô dâu khác, tôi bước vào phòng tân hôn cùng chiếc bụng bầu hơn 5 tháng. Váy ngủ rộng thùng thình che đi cái bụng đã lùm lùm nhưng vẫn không giấu được hết. Nhìn gương mặt chồng khi đóng cửa phòng, tôi thoáng thấy anh nuốt nước bọt. Tôi nghĩ anh đang hồi hộp hay ngại ngùng. Nhưng không! Vừa cài then cửa xong, anh quay phắt lại, ánh mắt như “soi” thẳng vào bụng tôi.
- Em… còn mệt không? - Anh hỏi, giọng run run.
Tôi gật đầu:
- Cũng hơi mệt… bụng hơi căng căng…
Anh gãi đầu, lúng túng. Tôi bắt đầu cảm thấy… là lạ. Cái cách anh cứ đứng trước giường, không dám ngồi xuống, rồi tay cứ xoa xoa, miệng thì lắp bắp… Đỉnh điểm là khi tôi ngồi xuống mép giường, xoa bụng, anh chợt quỳ thụp xuống đất, úp mặt vào bụng tôi, thì thầm: “Con ơi, bố xin lỗi… Bố sợ quá…”.
Tôi chết lặng. Mọi kịch bản trước đó tôi tưởng tượng về đêm tân hôn lãng mạn bay biến hết.
- Anh… anh đang làm gì thế? - Tôi hỏi.
Anh ngẩng mặt lên, mắt đỏ hoe, nói nhanh như sợ tôi ngắt lời:
- Anh… anh chưa từng… chưa từng ở gần phụ nữ đang mang bầu. Anh sợ anh làm đau em, làm đau con… Anh đọc trên mạng thấy bảo nằm sai tư thế có thể khiến con bị xoắn rốn, rồi mẹ bị khó thở… Anh sợ lắm!
Tôi ngạc nhiên, vừa buồn cười vừa thương.
- Nhưng… anh cứ run lên thế này làm em sợ hơn đấy! - tôi bật cười.
Anh càng bối rối. “Anh không biết phải làm sao… Từ chiều đến giờ, anh còn lên mạng tìm ‘Cách ngủ với vợ bầu đêm tân hôn’ mà vẫn không dám thử…”
Tôi tròn mắt. Hóa ra đó là lý do suốt cả bữa tiệc cưới, tôi thấy anh cứ cắm mặt vào điện thoại. Không dừng lại ở đó, anh còn mở tủ lôi ra… một đống gối: gối chữ U, gối ôm, gối lót lưng.
- Anh mua hết về rồi, để đêm nay em nằm thoải mái nhất. Anh… chỉ cần nhìn em ngủ cũng được. Miễn là mẹ con em khỏe mạnh.
Tôi phì cười. Chưa bao giờ tôi thấy một ông chồng đêm tân hôn lại lóng ngóng, căng thẳng đến thế. Cảm giác như anh sợ tôi là… bình thủy tinh mong manh có thể vỡ bất cứ lúc nào. Rồi anh khẽ khàng ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay chạm vào bụng, mắt vẫn lộ vẻ sợ sệt.
- Anh… anh yêu em và con nhiều lắm. Nhưng đêm nay, anh không dám liều.
Tôi ngước lên nhìn chồng, xúc động đến cay mắt. Bao nhiêu áp lực, lo lắng bỗng tan biến. Tôi không cần đêm tân hôn phải mặn nồng như phim, chỉ cần sự quan tâm, sự vụng về nhưng chân thành của anh thế này đã đủ. Cuối cùng, đêm tân hôn của chúng tôi kết thúc bằng cảnh: tôi nằm giữa, ôm gối chữ U, chồng nằm cạnh, tay vẫn đặt trên bụng tôi, thỉnh thoảng lại giật mình hỏi:
- Em có thấy khó thở không? Có đau lưng không? Có cần thêm gối không?
Đêm ấy, tôi ngủ rất ngon, còn anh thức trắng gần hết đêm… vì canh chừng vợ bầu. Sáng hôm sau, tôi còn phát hiện anh đặt chuông báo thức giữa đêm để… xoay gối cho tôi, sợ tôi mỏi. Nghĩ lại, tôi vừa buồn cười, vừa thấy ấm lòng. Có lẽ, với nhiều người, đêm tân hôn là khoảnh khắc nồng nàn nhất. Còn với tôi, đó lại là đêm mà tôi nhận ra mình may mắn biết bao khi lấy được một người chồng tuy hậu đậu, nhưng thương vợ con đến run cả người.
Và tôi tin, con của chúng tôi sẽ lớn lên, nghe mẹ kể lại chuyện này mà cười khúc khích: “Đêm tân hôn, bố run như cầy sấy vì sợ làm đau mẹ và con đấy!”.
* Bài viết được gửi từ độc giả Thu Huyền - email thuhuyen5...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn